Dương Phụng nhân lúc Lý Thôi, Quách Dĩ mải đánh nhau bèn nửa đêm lén đưa xa giá vua về Lạc Dương. Quách, Dĩ vội giảng hòa và đem quân cùng Nhạc Tiến đuổi theo sai Thôi Dũng ra chặn.
Vua đang lúc nguy cấp bỗng thấy một tướng, tay cầm búa lớn, quất ngựa hoa lưu chạy ra, xông thẳng vào cứu giá. Người đó ở Dương Quận, xứ Hà Ðông, họ Từ tên Hoảng, tên chữ là Công Minh.
Lúc bấy giờ khí vận đời nhà Hán thực là suy đốn. Mất mùa to. Dân Lạc Dương phải bóc vỏ cây, đào rễ cỏ mà ăn. Còn các quan thì từ Thượng Thư trở xuống cũng phải ra thành hái rau. Chu Tuấn cũng đã phải cùng vợ ra đảo kiếm đường sống từ khi vua chưa về Lạc Dương.
Rồi một ngày nọ, có một chiếc thuyền bán đồ tạp hóa cập đảo. Người bán hàng nhìn thấy Chu Tuấn đang ngồi phơi chiếc quần đùi rách rưới làm từ vải buồm trên vỏ sò khô, mái tóc dài cáu bẩn che kín cả thân thể, liền cất tiếng mời mọc:
- Ông... hay... bà có muốn mua thứ gì không?
Chu Tuấn vén mái tóc dài che phủ cơ thể sang hai bên cố ý “để lộ giới tính” của mình rồi nói:
- Vợ tôi đang lượm củi mục trôi giạt ở bên kia đảo. Chúng tôi chỉ có thể đổi cá khô lấy hàng hóa thôi, nhưng mà anh có gì vậy?
Người bán hàng liền đưa ra các vật dụng gia đình, nào là bát đũa, xoong nồi, bàn chải đánh răng... Tuy nhiên, Chu Tuấn chẳng chú ý lắm mà chỉ chăm chú nhìn vào một cái gương tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên:
- Cái gì thế? – Tuấn hỏi.
- Ông cứ xem thử đi - Người bán hàng nói và rút cái gương đưa cho ông xem.
Chu Tuấn cầm nó nhìn rồi thảng thốt:
- Trời ơi! Ảnh của bố tôi đây mà, tôi nhớ ông ấy quá! Đổi cho tôi cái này. Sau khi đổi chiếc gương, Chu Tuấn rất lo lắng vì sợ vợ biết mình đã bỏ ra rất nhiều cá khô để đổi lấy món đồ này, bèn giấu chiếc gương vào trong bụi xương rồng xanh rậm rạp sau những tảng đá lớn.
Sau đó, ngày nào Chu Tuấn cũng mò ra chỗ đó và nhìn vào “tấm ảnh” trong cái gương hai ba lần khiến bà vợ sinh nghi và bà rắp tâm theo dõi.
Rồi một ngày nọ chờ chồng đi ngủ. Bà lén lút ra bụi xương rồng và tìm thấy cái gương, kinh ngạc bà cầm nó lên nhìn vào rồi cười khè khè:
- Tưởng là mỹ nhân nào, thì ra bấy lâu ông ta tơ tưởng mụ đàn bà xấu xí này!
Về sau, nghe tin vua đã đến Lạc Dương nên Chu Tuấn cùng vợ quay vào bờ. Lúc lên bờ có mang theo rất nhiều quà cho các quan, trong đó có tặng cho Từ Hoảng một con vẹt biết nói.
Hoảng nhận được vẹt lấy làm thích thú, nhưng một thời gian thấy nó có vẻ càng ngày càng mệt mói, mắt lờ đờ. Từ Hoảng tìm Chu Tuấn xin tư vấn.
- Con vẹt mà tướng quốc tặng tôi, suốt ngày ủ rũ và không chịu nói gì cả.
Chu Tuấn nói:
- Tướng quân nên mua cái lồng mới đi, có thể nó nhớ đảo, cần mua lồng to hơn!
Vài ngày sau, Từ Hoảng quay lại gặp Chu Tuấn:
- Con vẹt của tôi vẫn không nói được. Tôi nên mua thêm cái gì bây giờ?
Chu Tuấn suy nghĩ rồi nói:
- Tướng quân mua mấy cái lúc lắc đi. Treo chúng lên trên tường, sự vui nhộn sẽ làm cho con vẹt đỡ nhớ âm thanh của đảo.
Vài ngày sau, Từ Hoảng quay lại, nức nở:
- Con vẹt của tôi bị chết rồi!
Chu Tuấn sửng sốt:
- Sao vậy? Trước khi chết nó có nói được tí gì không?
- Nó thều thào vào tai tôi: “Chẳng lẽ cả cái đất Lạc Dương này, không ai bán thức ăn cho vẹt hay sao?
Chu Tuấn nhún vai không nói gì thêm về con vẹt, đem rượu ra mời Hoảng uống giải sầu. Giữa hai người đang nói chuyện thì có tin Lý Thôi, Quách Dĩ đem quân đến Lạc Dương cướp xa giá.