Lúc bấy giờ Viên Thiệu ở Ký Châu đem quân đến giúp Tào Tháo. Lã Bố sợ vội đến xin ở nhờ Lưu Bị. My Chúc và mọi người can ngăn nhưng Lưu Bị vẫn đón Lã Bố vào Từ Châu, Lã Bố biết Quan, Trương không ưng mình nên xin Lưu Bị ra ấp Tiểu Bái gần đó đóng quân.
Một hôm Lã Bố về nhà sớm hơn thường lệ, thấy Điêu Thuyền đang ngủ trên giường trong bộ đồ không thể mỏng hơn.
Lã Bố hỏi thì Điêu Thuyền trả lời qua quýt, Bố cũng không quan tâm mà đang khát nên đi tìm cái gáo uống nước. Bố giật mình vì thấy một gã đang ngồi thu lu trong chum nước nhà mình.
- Mày là thằng quái nào vậy hả? - Bố quát.
Người kia lắp bắp:
- Tôi là Trịnh Bật.
- Ơ, cái thằng Trịnh Bật này, mày làm cái quái gì ở đây vậy?
- Thì... ngồi... chơi... thôi.
Bố lầm bầm chửi gã hâm, tự nhiên không mặc đồ chui vào chum nước ngồi chơi.
Sáng hôm sau, Bố kể lại cho Trần Cung nghe chuyện hôm qua. Cung phá lên cười và bảo:
- Gã đó bồ bịch với vợ tướng quân, đúng ra tướng quân phải nện cho hắn một trận nhừ tử chứ!
Hôm đó, Bố cố tình về nhà sớm hơn cả hôm qua, và lại thấy Điêu Thuyền đang ngủ trên giường với bộ đồ lả lơi. Lã Bố giận dữ, chạy ra chum nước, quả niên thấy một anh chàng ngồi thu lu trong đó.
Nhưng không phải Trịnh Bật hôm qua, Bố bình tĩnh hỏi:
- Này, mày là thằng nào?
Gã trong chum run lập cập:
- Tôi là Ngũ Lí.
Lã Bố nói:
- Được rồi, mày nói với thằng Trịnh Bật là nếu gặp lại tao sẽ cho nó một trận nhừ tử, vì tội bồ bịch với vợ tao đấy!
Chuyện này, sau đó đồn ra ngoài làm ai cũng cười trí khôn của Lã Bố.
Lúc bấy giờ Lý Thôi tự làm Đại Tư Mã. Quách Dĩ tự làm Đại Tướng Quân, hoành hành không còn vị nể ai cả. Thái úy Dương Bưu bàn cần phải làm cho hai đứa tự hại nhau mới thoát được nạn, vua nhất trí và nghĩ ra một kế.
Một hôm vua ban cho Quách Dĩ một người thiếp trẻ đẹp, giá thời đó không có Điêu Thuyền thì nàng đã là Hoa hậu Trung Hoa rồi.
Đêm tân hôn, Quách Dĩ bước vào phòng với dáng hiên ngang, ha hả rất tự tin:
- Em yêu, anh sẽ làm tròn nghĩa vụ của người chồng ngay bây giờ!
Sau khi “hì hục” hoàn thành nghĩa vụ, Quách Dĩ đi sang phòng khác ngủ riêng để đảm bảo sức khỏe.
Được mươi phút lại thấy Quách Dĩ đi vào phòng với dáng hiên ngang và nụ cười ha hả tự tin:
- Em yêu, anh sẽ làm tròn nghĩa vụ của người chồng ngay bây giờ!
Nói rồi cụ tiếp tục “hoàn thành nghĩa vụ người chồng” rất nhiệt tình. Xong, Quách Dĩ sang phòng khác nghỉ ngơi. Người thiếp vô cùng hạnh phúc tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, nhưng vừa chợp mắt đã thấy Quách Dĩ vào “với dáng hiên ngang và nụ cười ha hả tự tin”:
- Em yêu, anh sẽ làm tròn nghĩa vụ của người chồng ngay bây giờ!
Lại tiếp tục với sự mạnh mẽ như lần đầu vậy, người thiếp lả người chỉ đủ sức để nghĩ: “Mai mình phải nhờ vợ của Lý Thôi tư vấn mới được” rồi lăn ra ngủ. Thế nhưng tối hôm ấy Quách Dĩ còn đập cửa phòng vợ để “làm tròn nghĩa vụ của người chồng” thêm dăm bảy lần.
Ngày hôm sau, người thiếp trẻ kia vội tìm vợ của Lý Thôi và kể hết sự tình, nhờ tư vấn xem tại sao Quách Dĩ có thể “nhiều lần” và lần nào cũng mạnh mẽ như vậy. Vợ Lý Thôi cũng không biết bèn hỏi chồng, Lý Thôi đáp:
- Đó là do Quách Dĩ mắc hai chứng bệnh, hai chứng bệnh đó kết hợp với nhau thành ra lại hay trong chuyện chăn gối, đó là “chứng xơ cứng” và “mất trí nhớ”!
Người thiếp về thuật lại chuyện cho Quách Dĩ, Dĩ giận lắm, nói rằng:
- Ta với Lý Thôi cùng toan việc lớn với nhau, nay bỗng dưng nói xấu ta với lũ đàn bà. Ta không liệu trước tất mắc tay hắn.
Liền sửa sang giáp binh bản bộ mình để đi đánh Lý Thôi. Có người báo với Thôi. Thôi nổi giận cũng đem giáp binh bản bộ lại đánh.