Trong số thuộc hạ của Lý Mông có một gã ham ăn chơi, đàn đúm, gái gú. Như đã nói ở phần trước, Lý Mông được Lý, Quách sai đi dò là về tình hình giặc Khăn Vàng. Khi đi, Lý Mông có mang theo nhiều thuộc hạ cao thủ để hành động khi cần, trong đó có gã ăn chơi này.
Dạo đó đi thăm dò ở vùng núi nên không quen thổ nhưỡng, một lần đi nhà thổ gã bị dính bệnh, bệnh rất đặc biệt.
Đầu tiên thấy không vấn đề gì, nhưng càng về sau gã ấy càng thấy khó chịu và đau đớn ở “bộ phụ tùng” của mình.
Cuối cùng, không chịu nổi nên gã tìm đến một chuyên gia giỏi. Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị chuyên gia nọ nói:
- Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ... và đấy là giải pháp tốt nhất, nhưng cũng tốn khá tiền.
Thật là một cú sock quá sức tưởng tượng của gã, làm sao mà chịu được đây, khi mà chẳng còn gì vui thú để sống nốt quãng thời gian còn lại đây, thật là quá bất hạnh.
- Còn nước còn tát - gã nghĩ - chẳng nhẽ không còn vị thầy thuốc giỏi nào khác chăng?
Một tia hy vọng mong manh đủ để gã quyết định đi tìm một vị chuyên gia khác. Vị thầy thuốc này cũng rất giỏi trong lĩnh vực gã quan tâm.
Sau một hồi lâu khám xét kỹ càng, vị thầy thuốc này cũng nói:
- Chúng tôi sẽ phải phẫu thuật cắt bỏ...
- Thật là lũ lang băm, lúc nào cũng tiền, cắt bỏ - Gã nghĩ, vừa thất vọng vừa tức giận định tuốt gươm ra, nhưng trong người đang đau nên thôi.
Một thời gian sau, lại theo lời giới thiệu của một vị khác. Gã khó nhọc hai ngày mới tìm được một thầy thuốc lừng danh. Đó là người ở Tiêu Quận nước Bái, tự là Nguyên Hóa, mặt còn trẻ mà tóc bạc phơ phơ, tựa như một ông tiên. Tên thường gọi là Hoa Đà.
Hoa Đà cũng xem xét rất kỹ càng cho gã, sau đó ông lần giở những cuốn sách dày và lớn. Anh chờ đợi với sự lo lắng và một niềm hy vọng cuối cùng. Hoa Đà xem đủ ba cuốn sách rất dày và lớn bằng chiếc kính trễ xuống gần như ông đeo kính cho miệng vậy. Sau một hồi lâu, Hoa Đà nhìn lên gã bằng phía trên của gọng kính.
- Ðúng là bọn lang băm hễ động đến là tiền, tiền.
Gã đệ tử Lý Mông tròn xoe mắt và tươi tỉnh hẳn lên:
- Thưa, chắc là vẫn hy vọng, không phải phẫu thuật cắt bỏ chứ?
- Không, không cần phẫu thuật, không cần điều trị.
Gã nhảy cẫng lên, suýt đụng vào trần nhà, cảm thấy mình như được sinh ra một lần thứ hai.
Hoa Đà điềm tĩnh nói tiếp:
- Không, anh cứ về đi, không cần phẫu thuật, khỏi phải tốn tiền điều trị, chỉ trong vòng 7 đến 10 ngày nữa, cái kia của anh sẽ tự... rụng!